(thơ các cụ tặng nhau, con cháu chép lại)
Chúng ta sáu bảy tám mươi
Đều là cái tuổi nghỉ ngơi an nhàn
Sống những ngày sức tàn vô bệnh
Được những ngày khỏe mạnh là vui
Chỉ mong được chút thảnh thơi
Để mà tu dưỡng ăn chơi là mừng
Những chuyện đời ta đừng suy nghĩ
Thêm phiền lòng rầu rĩ tâm can
Cuộc đời sống đã khô khan
Làm sao cho chuỗi ngày tàn được yên
Rồi một sớm quy tiên là hết
Trần gian ai thoát chết đâu mà
Trăm năm trăm cõi người ta
Buồn, vui, sướng, khổ chỉ là mộng thôi
Cõi trần thế hết cười lại khóc
Lợi với danh lăn lóc đua chen
Thôi thì ganh tỵ, ghét ghen
Tham lam ích kỷ đê hèn khó coi
Trông chán ngán tịnh đời giả dối
Thiếu nghĩa nhân toàn lối bịp lừa
Luân thường đạo lý thờ ơ
Dưới chân đảo ngược càng dơ dáng buồn
Rồi hai chữ vô thường là hết
Giầu với sang cũng hết mà thôi
Một khi nhắm mắt tay xuôi
Bạc vàng châu báu trả rồi tay không
Ngẫm kiếp người mà lòng ngao ngán
Đến tuổi già mới chán mới ghê
Chữ rằng sống gửi thác về
Đời là cõi tạm say mê làm gì
Có đồng nào ăn đi đừng tiếc
Sống bao lâu keo kiệt làm chi
Biết rằng chết chẳng mang đi
Thì sao lúc sống chi li từng hào
Cõi trần thế còn bao người dại
Quá kiệt keo làm hại cho thân
Cái lãi sống ở dương trần
Là được thỏa mãn vào thân tháng ngày
Ta được sống hôm nay hãy hưởng
Đó thật là phần thưởng trời cho
Cuộc đời sống chỉ bo bo
Quanh năm nhọc sức những lo làm giàu
Số mệnh hết mong cầu chẳng được
Đã mấy ai ao ước mà thành
Kiếp người hai chữ tử sinh
Sang hèn đến cả nhục vinh số trời
Sống biết hưởng là người sáng suốt
Sống kiết keo là dốt, là ngu
Một cơn gió thổi bay vù
Là tan nát hết ngàn thu suối vàng!
Rất hay, rất thực tế, cảm ơn tác giả
Trả lờiXóa