... hu28m, tù trưởng giàu mạnh, đầu đội khăn xếp, vai mang nải hoa ...

...

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2007

ĐOÁ HOA KHÁT VỌNG

ÐÓA HOA KHÁT VỌNG

Sáng tác: Kahlil Gibran
(Nhị Tường dịch)

--- o0o ---

Có một nàng hoa Violet yêu kiều và ngào ngạt hương sống bình yên giữa đám bạn bè, đong đưa một cách hạnh phúc giữa muôn hoa khác trong một khu vườn vắng. Một buổi sáng nọ, khi những cánh hoa vẫn còn lấp lánh những hạt sương đêm, nàng nghiêng đầu và ngó quanh; nàng bỗng thấy nụ hoa hồng xinh đẹp vươn người lên cao một cách tự hào giống như ngọn đuốc đang cháy tỏa ánh sáng rạng ngời.

Nàng hoa Violet hé đôi môi màu xanh da trời và nói: "Thật không may làm sao khi ta sinh ra trong kiếp hoa này, với một vị trí hèn mọn làm sao. Mẹ tự nhiên đã tạo ra ta sao ngắn ngủn và nghèo nàn thế này... ta sống lè tè ngay mặt đất và không thể nào vươn được lên bầu trời trong xanh, hay ngước mặt đón ánh mặt trời như những nụ hồng kia"

Và khi nụ Hồng nghe những lời của người bạn láng giềng này, nàng đã cười và phê phán, "Em nói nghe kỳ lạ làm sao. Em đã thật may mắn mà em không biết vận may của mình. Mẹ tự nhiên đã ban tặng cho em một sắc đẹp và hương thơm mà bà đã không cho bất kỳ ai khác... Hãy dập tắt ý nghĩ ấy đi, bằng lòng với chính mình và nhớ rằng ai tự hạ thấp mình sẽ được nâng lên và ai tự nâng mình lên sẽ phải bị đè bẹp."

Nàng hoa Violet trả lời, "Chị đang an ủi em bởi vì chị có được điều mà em ước ao... Chị còn định làm đắng lòng em với cái ý nghĩ chị là người vĩ đại... Thật đau đớn làm sao khi thuyết giáo về sự may mắn cho một trái tim đang đau khổ! Và mạnh mẽ thay khi đóng vai một kẻ dạy đời giữa kẻ yếu ớt"

Mẹ tự nhiên đã nghe thấy cuộc nói đối thoại giữa hoa Violet và hoa hồng; bà lại gần và nói: "Con gái violet của ta, điều gì đã xảy đến với con thế? Con đã từng rất ngọt ngào và khiêm cung trong tất cả những lời nói và hành động kia mà. Ðiều gì đã thâm nhập vào trong trái tim và làm cho con trở nên lạnh lùng thế kia?" Với một giọng bào chữa, Violet trả lời bà: "Ồ, người mẹ vĩ đại và nhân hậu, đầy lòng thương yêu và cảm thông, con van mẹ bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình, hãy ban cho con một đặc ân và cho phép con được làm hoa hồng trong một ngày".

Mẹ tự nhiên đáp: "Con không hề biết điều con đang tìm kiếm; con không nhận nhức được tai họa tiềm ẩn đàng sau tham vọng mù quáng của con. Con sẽ hối hận nếu con là một hoa hồng, và khi đó việc ăn năn cũng là vô ích". Violet nài nỉ. "Hãy cho con thành một đóa hồng cao lớn, bởi vì con ước mong được ngẩng cao đầu với một niềm kiêu hãnh; đây sẽ là việc của riêng con, con bất chấp số phận mình ra sao." Mẹ tự nhiên quát lên: "Ðóa hoa violet bất trị và ngu dốt kia, ta sẽ cho mi được toại nguyện, Nhưng khi tai họa rơi xuống đầu mi, mi hãy than khóc với chính mình đấy"

Và mẹ tự nhiên vươn ngón tay huyền bí và kỳ diệu ra, chạm vào rễ của Violet, Violet lập tức biến thành một đóa hồng cao lớn, vươn lên trên tất cả những đóa hoa khác trong vườn.

Bầu trời chiều bỗng dầy đặc mây đen, tiếng sấm dữ dội phá tan sự tĩnh lặng, một trận mưa như trút xuống khu vườn cùng những trận cuồng phong. Cơn bão dữ làm gãy nát cành và trốc gốc những cây hoa cao lớn, chỉ chừa lại những cây nhỏ nằm sát mặt đất thân thương. Khu vườn đơn độc ấy đã hứng chịu tai ương của những trận không chiến. Khi cơn bão tan đi, trời quang mây tạnh, tất cả những cành hoa kia nằm sõng sượt và không một cây nào có thể thoát khỏi cơn phẫn nộ của Tự nhiên ngoại trừ một nhóm violet nhỏ bé, náu mình bên cạnh bức tường của khu vườn.

Ngước đầu lên và nhìn thấy thảm kịch của các loài thảo mộc khác, một trong những đóa hoa violet mỉm cười hạnh phúc và lao xao với đồng loại: “Hãy nhìn cơn bão tố đã làm gì đối với những đóa hoa hợm hĩnh đây này!”. Một nàng violet khác nói: “Chúng ta tuy nhỏ bé, và sống lè tè dưới đất, nhưng chúng ta an toàn trước cơn thịnh nộ của bầu trời”. Và nàng violet thứ ba thêm vào, “Bởi vì chúng ta thấp bé nên cơn bão kia không thể nào đánh bại được”

Vào giây phút ấy, nữ hoàng của loài violet đã nhìn thấy bên cạnh mình đóa hoa violet “cải đạo” kia bị gãy gập sau cơn bão và đang quằn quại trên nền đất ẩm giống như một thương binh trên chiến trường. Nữ hoàng violet nhìn lên, gọi cả họ hàng và nói: “Hãy xem kìa, các con gái của ta, hãy suy nghiệm về những gì mà Sự Tham Vọng đã đối xử với đóa hoa Violet, kẻ đã trở thành hoa hồng trong một giờ. Hãy nhớ rằng cảnh tượng ấy là một lời nhắc nhở cho số phận tốt đẹp của các con.”

Ðóa hoa hồng đang hấp hối kia lay động và dồn hết tàn lực, khẽ nói:

“Các chị là người bằng lòng với mình, nhu mì và khờ khạo; tôi không bao giờ khiếp sợ bão tố. Ngày hôm qua, tôi cũng thế, đã hài lòng và mãn nguyện với Cuộc Sống, nhưng Sự Mãn nguyện đã như một thanh chắn, chặn giữa sự tồn tại của tôi và cơn bão dữ của Cuộc Sống, giam hãm tôi trong một sự bình yên bạc nhược và thiếu sinh khí và sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Tôi có thể sống một cuộc sống như các chị đang sống bây giờ đây bằng cách bám chặt vào mặt đất với nỗi lo sợ... tôi có thể chờ cho mùa đông phủ tuyết lên mình và Thần Chết mang tôi đi, cũng như sẽ mang đi tất cả những hoa violet khác... giờ đây tôi đang hạnh phúc vì tôi đã vượt ra khỏi cái thế giới nhỏ bé của mình để khám phá được sự huyền bí của Vũ trụ.... Ðiều mà các chị chưa bao giờ đạt đến. Có thể là tôi đã quá nhiều Tham Vọng, nhưng tôi đã lắng nghe sự tĩnh lặng của màn đêm, tôi nghe bầu trời nói với trái đất rằng: Khát vọng vươn lên là mục đích chủ yếu của bản chất chúng ta. Vào giây phút đó tâm hồn tôi xao động và trái tim tôi mong mỏi vươn tới một vị trí cao hơn sự tồn tại hữu hạn của tôi. Tôi nhận ra rằng ở vực thẳm không thể nào nghe được bài ca của các ngôi sao, và chính giây phút ấy tôi bắt đầu chiến đấu chống lại sự nhỏ bé của mình và thèm khát những gì đã không thuộc về tôi, cho đến khi sự nổi loạn đã biết thành một sức mạnh vĩ đại, và sự ao ước biến thành một chí hướng... Tự Nhiên, là một đối tượng vĩ đại cho những giấc mơ sâu thẳm trong con người chúng ta, đã ban cho tôi một đặc ân và chuyển tôi thành một hoa hồng với ngón tay kỳ diệu của người.

Hoa hồng im lặng một chút, và bằng giọng nói yếu ớt, pha lẫn niềm kiêu hãnh và sự mỹ mãn, nàng nói:

"Tôi đã sống một giờ như một đóa hồng kiêu hãnh; tôi đã tồn tại trong một thời khắc như một nữ vương; tôi đã nhìn thấy Vũ trụ bằng con mắt của loài hoa hồng; tôi đã nghe tiếng thì thầm của bầu trời bằng đôi tai của đóa hồng và hứng ánh nắng với những cánh hoa hồng. Ở đây có ai có được vinh dự như thế?".

Nói xong những lời này, nàng gục xuống với một giọng nói gấp gáp: “Bây giờ tôi sẽ giã từ cuộc đời, bởi vì linh hồn tôi đã đạt được ước nguyện. Cuối cùng tôi đã mở mang được trí óc về một thế giới bao la vượt khỏi cái thế giới chật hẹp mà tôi sinh ra. Ðấy là mục tiêu của Cuộc Sống ... Ðấy là điều bí mật của Sự Hiện Hữu". Nói xong đóa hồng run rẩy, từ từ khép lại những cánh hoa, trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười tuyệt đẹp trên môi... một nụ cười tràn đầy niềm tin và hy vọng trong Cuộc Sống... một nụ cười của sự chiến thắng... một nụ cười của Thượng Ðế.

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2007

Hiệp khách hành - Thi tiên Lý Bạch




Hiệp Khách Hành

Sáng tác: Lý Bạch

Nguyên tác

俠 客 行
李白
趙 客 縵 胡 纓
吳 鉤 霜 雪 明
銀 鞍 照 白 馬
瘋 沓 如 流 星
十 步 殺 一 人
千 里 不 留 行
事 了 拂 衣 去
深 藏 身 與 名
閑 過 信 陵 飲
脫 劍 膝 前 橫
將 炙 啖 朱 亥
持 觴 勸 侯 嬴
三 杯 吐 然 諾
五 岳 倒 為 輕
眼 花 耳 熱 後
意 氣 素 霓 生
救 趙 揮 金 錘
邯 鄲 先 震 驚
千 秋 二 壯 士
烜 赫 大 樑 城
縱 死 俠 骨 香
不 慚 世 上 英
誰 能 書 閣 下
白 首 太 玄 經

Dịch âm

Hiệp Khách Hành
Lý Bạch
Triệu khách mạn hồ anh,
Ngô câu sương tuyết minh.
Ngân yên chiếu bạch mã,
Táp đạp như lưu tinh.
Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ,
Thâm tàng thân dữ danh.
Nhàn quá Tín Lăng ẩm,
Thất kiếm tất tiền hoành.
Tương chích đạm Chu Hợi
Trì trường khuyến Hầu Doanh.
Tam bôi thổ nhiên nặc
Ngũ nhạc đảo vi khinh.
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu,
Ý khí tố nghê sinh.
Cứu Triệu huy kim chùy,
Hàm Đan tiên chấn kinh.
Thiên thu nhị tráng sĩ
Huyên hách Đại Lương thành.
Túng tử hiệp cốt hương,
Bất tàm thế thượng anh.
Thùy năng thư các hạ,
Bạch thủ Thái huyền kinh.

Dịch thơ (Bản dịch của Trần Trọng San)

Hiệp Khách Hành

Khách nước Triệu phất phơ giải mũ,
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương.
Long lanh yên bạc trên đường,
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay.
Trong mười bước giết người bén nhạy,
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi.
Việc xong rũ áo ra đi,
Xóa nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu,
Tuốt gươm ra, kề gối mà say.
Chả kia với chén rượu này,
Đưa cho Chu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.
Ba chén cạn, thân mình xá kể!
Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng
Bừng tai, hoa mắt chập chùng,
Muốn tuôn hào khí mịt mùng trời mây.
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,
Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng.
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng,
Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;
Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.
Hiệu thư dưới gác nào ai?
Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh...

Chú thích

Bài Hiệp Khách Hành này Lý Bạch lấy ý từ câu chuyện Tín Lăng Quân Vô Kỵ nước Ngụy. Tín Lăng Quân là con trai út của Ngụy Chiêu Vương, do đối đãi ân tình với người gác cổng thành Đại Lương tên Hầu Doanh và anh hàng thịt Chu Hợi mà về sau hai người này giúp Tín Lăng Quân giải cứu thành Hàm Đan nước Triệu - (theo Sử Ký của Tư Mã Thiên).

Kim Dung sau này cũng mượn bài thơ này để viết thành bộ tiểu thuyết Hiệp Khách Hành.

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2007

Bài ca mùa xuân 1961 - Tố Hữu

Bài ca mùa xuân 1961

Sáng tác: Tố Hữu


Tôi viết bài thơ xuân
Nghìn chín trăm sáu mốt
Cành táo đầu hè rung rinh quả ngọt
Nắng soi sương giọt long lanh...
Rét nhiều nên ấm nắng hanh
Đắng cay lắm mới ngọt lành đó chăng?
Giã từ năm cũ bâng khuâng
Đã nghe xuân mới lâng lâng lạ thường!

***

Chào xuân đẹp! Có gì vui đấy
Hỡi em yêu? Mà má em đỏ dậy
Như buổi đầu hò hẹn, say mê
Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về
Mà nói vậy: "Trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Phần cho thơ, và phần để em yêu..."
Em xấu hổ: "Thế cũng nhiều anh nhỉ!"
Rồi hai đứa hôn nhau, hai người đồng chí
Dắt nhau đi, cho đến sáng mai nay
Anh đón em về, xuân cũng đến trong tay!

***

Ôi tiếng hót vui say con chim chiền chiện
Trên đồng lúa chiêm xuân chao mình bay liệng
Xuân ơi xuân, vui tới mông mênh
Biển vui dâng sóng trắng đầu ghềnh
Thơ đã hát, mát trong lời chúc:
Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh
Tam Đảo, Ba Vì vui núi xuân xanh...
Chào 61! Đỉnh cao muôn trượng
Ta đứng đây, mắt nhìn bốn hướng
Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau
Trông Bắc trông Nam, trông cả địa cầu!
Trải qua một cuộc bể dâu
Câu thơ còn đọng nỗi đau nhân tình
Nổi chìm kiếp sống lênh đênh
Tố Như ơi, lệ chảy quanh thân Kiều!
Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu
Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng...
Ôi tiếng của cha ông thuở trước
Xin hát mừng non nước hôm nay:
Một vùng trời đất trong tay
Dẫu chưa toàn vẹn, cũng bay cờ hồng!
Việt Nam, dân tộc anh hùng
Tay không mà đã thành công nên người!
Có gì đẹp trên đời hơn thế
Người yêu người sống để yêu nhau
Đảng cho ta trái tim giàu
Thẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà bay!

***

Đời vui đó, hôm nay mở cửa
Như dãy hàng bách hóa của ta
Hỡi những người yêu, hãy ghé mua hoa
Và đến đó, sắm ít quà lễ cưới:
Lụa Nam Định đẹp tươi mát rượi
Lược Hàng Đào chải mái tóc xanh!
Ta còn nghèo, phố chật nhà gianh
Nhưng cũng đủ vài tranh treo Tết...
Đời vui đó, tiếng ca Đoàn kết
Ta nắm tay nhau xây lại đời ta
Ruộng lúa, đồng khoai, nương sắn, vườn cà
Chuồng lợn, bầy gà, đàn rau, ao cá
Dọn tí phân rơi, nhặt từng ngọn lá
Mỗi hòn than, mẩu sắn, cân ngô
Ta nâng niu gom góp dựng cơ đồ!

***

ồ thích thật, bài thơ miền Bắc
Rất tự do nên tươi nhạc, tươi vần
Cả không gian như xích lại gần
Thời gian cũng quên tuần quên tháng.
Đời trẻ lại. Tất cả đều cách mạng!
Rũ sạch cô đơn, riêng lẻ, bần cùng
Quê hương ta rộn rã cuộc vui chung
Người hợp tác nên lúa dày thêm đó.
Đường nở ngực. Những hàng dương liễu nhỏ
Đã lên xanh như tóc tuổi mười lăm
Xuân ơi Xuân, em mới đến dăm năm
Mà cuộc sống đã tưng bừng ngày hội
Như hôm nay, giữa công trường đỏ bụi
Những đoàn xe vận tải nối nhau đi
Hồng Quảng, Lào Cai, Thái Nguyên, Việt Trì
Tên đất nước reo vui bao tiếng gọi...

***

Nào đi tới! Bác Hồ ta nói
Phút giao thừa, tiếng hát đêm xuân
Kế hoạch năm năm. Mời những đoàn quân
Mời những bàn chân, tiến lên phía trước.
Tất cả dưới cờ, hát lên và bước!
Đi ta đi! Khai phá rừng hoang
Hỏi núi non cao, đâu sắt đâu vàng?
Hỏi biển khơi xa, đâu luồng cá chạy?
Sông Đà, sông Lô, sông Hồng, sông Chảy
Hỏi đâu thác nhảy, cho điện quay chiều?
Hỡi những người trai, những cô gái yêu
Trên những đèo mây, những tầng núi đá
Hai bàn tay ta hãy làm tất cả!
Xuân đã đến rồi. Hối hả tương lai
Khói những nhà máy mới ban mai...

***

Tôi viết cho ai bài thơ 61?
Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt
Hà Nội rì rầm... Còi thổi ngoài ga
Một chuyến tàu chuyển bánh đi xa
Tiếng xình xịch, chạy dọc đường Nam Bộ...
Ôi đâu phải con tàu! Trái tim ta đó
Tiếng đập thình thình, muốn vỡ làm đôi!
Ta biết em rất khỏe, tim ơi
Không khóc đấy. Nhưng sao mà nóng bỏng
Như lửa cháy trong lòng ta gió lộng?
Mấy hôm nay, như đứa nhớ nhà
Ta vẩn vơ hoài, rạo rực, vào ra
Nghe tiếng mõ và nghe tiếng súng
Miền Nam dậy, hò reo náo động!
Ba con tôi đã ngủ lâu rồi
Còn bao nhiêu chưa được ngủ trong nôi
Miền Bắc thiên đường của các con tôi!
Gà gáy sáng. Thơ ơi, mang cánh lửa
Hãy bay đi! Con chim kêu trước cửa
Thêm một ngày xuân đến. Bình minh
Cành táo đầu hè quả ngọt rung rinh
Như hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ
Treo trước mắt của loài người ta đó:
Hòa bình
ấm no
Cho
Con người
Sung sướng
Tự do!

24-1-1961

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2007

Bonjour Vietnam (by Marc Lavoine)

Bonjour Vietnam (by Marc Lavoine)





Những ngày đầu tháng 1-2006, cộng đồng mạng xôn xao vì ca khúc Bonjour Vietnam và một cô ca sĩ trẻ với gương mặt thuần Việt và mang một cái tên Việt: Phạm Quỳnh Anh. Bonjour Vietnam bỗng trở thành cái cớ để cảm xúc của những người con xa quê hoài niệm về đất mẹ Việt Nam thân yêu.

Bonjour Vietnam và Quỳnh Anh được dân mạng chuyền tay nhau đến cộng đồng mạng qua tin nhắn Yahoo Messenger!, trở thành tâm điểm của một số diễn đàn...
Các thành viên nhanh chóng dịch ca khúc ra tiếng Anh, tiếng Việt rồi những dòng tâm sự của những người con Việt như có dịp để tràn về.

Một người có tên là TN viết lên những cảm xúc thật lòng khi cháu của TN (ở Mỹ) đòi được một lần về "nhà của mẹ": "Tôi cũng có nhiều điều để nói và để hy vọng, để cầu mong bởi vì có lần một đứa cháu tôi từ Mỹ về Việt Nam nó buồn buồn nói: - I want to go home (Con muốn về nhà). Tôi nói: - But here’s your homeland (Nhưng đây là nhà con) Cháu đáp lại: - No! that’s my motherland, not my homeland! (Không! Ý của con là đất mẹ của con chứ không phải nhà con!)".


Một thành viên có tên là Trinh Nguyen trên diễn đàn dành cho những người yêu nghệ thuật tài tử viết: “Mang dòng máu Việt Nam nhưng sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, hẳn là Quỳnh Anh cũng tìm thấy chính mình trong bài hát nên cô đã trình bày bài hát Bonjour Vietnam rất thành công. Giọng hát trong trẻo, thanh thoát của cô thật sự đã chuyển tải được hết cái hồn của bài hát”.

Bonjour Vietnam cũng là nguồn khơi mào tình cảm của một người con xa Việt Nam hơn 30 năm.

Sơn Nghị, một thành viên của diễn đàn nói trên, viết: “Tựa đề bài hát làm tôi chú ý. Cái vốn Pháp ngữ của tôi đã gỉ sét từ lâu cũng giúp tôi lờ mờ hiểu nghĩa của bài hát.

Ôi! Bản nhạc diễn tả nỗi khắc khoải của lớp trẻ muốn tìm về cội nguồn, để thấy lại màu da, để ngửi được mùi của đất, của núi rừng và biển mặn...

Thương nhất hai chữ Việt Nam cô buông nhẹ ở cuối bài hát, nghe bùi ngùi làm sao! Lòng tôi chùng xuống. Nhắm mắt lại tôi thấy cả một dĩ vãng, mảnh đất nơi tôi sinh ra và lớn khôn.

Căn nhà thuở tôi còn nhỏ, vào những ngày lụt lội không thể đến trường, tha hồ đùa giỡn với nước ngập đến ngang đầu gối. Những lần chơi rượt bắt với chúng bạn, ném vụ, đánh khăng... Hai tiếng Việt Nam ở cuối câu hát phả nhẹ vào lòng tôi hương thơm ngày cũ.

Tôi không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng với một bản nhạc đầy ý nghĩa như thế được diễn tả qua giọng hát trong veo của một cô gái Việt đã làm tôi thổn thức. Nỗi thao thức của lớp trẻ hôm nay muốn tìm về cội nguồn”.

“Đã hơn 2g khuya (Paris), ngồi nghe nhiều lần Quỳnh Anh ca bài Bonjour Vietnam, thật cảm động! Nhớ quá Việt Nam...” - thành viên có nick VietDuongNhan trên diễn đàn Đặc Trưng thổn thức.

Bonjour Vietnam

Sáng tác: Marc Lavoine

Raconte moi ce nom étrange et difficile à prononcer
Que je porte depuis que je suis née.
Raconte moi le vieil empire et le trait de mes yeux bridés,
Qui disent mieux que moi ce que tu n’oses dire.
Je ne sais de toi que des images de la guerre,
Un film de Coppola, [et] des hélicoptères en colère...
Un jour, j’irai là bas, un jour dire bonjour à ton âme.
Un jour, j’irai là bas [pour] te dire bonjour, Vietnam.
Raconte moi ma couleur, mes cheveux et mes petits pieds,
Qui me portent depuis que je suis née.
Raconte moi ta maison, ta rue, racontes moi cet inconnu,
Les marchés flottants et les sampans de bois.
Je ne connais de mon pays que des photos de la guerre,
Un film de Coppola, [et] des hélicoptères en colère ...
Un jour, j’irai là bas, un jour dire bonjour à mon âme.
Un jour, j’irai là bas [pour] te dire bonjour, Vietnam.
Les temples et les Bouddhas de pierre pour mes pères,
Les femmes courbées dans les rizières pour mes mères,
Dans la prière, dans la lumière, revoir mes frères,
Toucher mon âme, mes racines, ma terre...
Un jour, j’irai là bas, un jour dire bonjour à mon âme.
Un jour, j’irai là bas [pour] te dire bonjour, Vietnam (2 fois).

Thương chào Việt Nam

Hãy kể tôi nghe về cái tên xa lạ và khó gọi
mà tôi đã đeo mang tự thuở chào đời
Hãy kể tôi nghe về vương triều cũ và đôi mắt xếch của tôi
Ai nói rõ hơn tôi về những gì người không dám thốt
Tôi chỉ biết về người qua những hình ảnh của chiến tranh,
Một cuốn phim của Coppola (*), [và] những chiếc trực thăng trong cơn thịnh nộ...
Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để chào hỏi hồn người
Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam
Hãy kể tôi nghe về màu da, mái tóc và đôi bàn chân đã cưu mang tôi tự thuở chào đời.
Hãy kể tôi nghe về căn nhà, con đường, hãy kể tôi nghe những điều chưa biết,
Về những phiên chợ nổi trên sông và những con thuyền tam bản bằng gỗ.
Tôi chỉ biết quê hương qua những hình ảnh của chiến tranh,
Một cuốn phim của Coppola, [và] những chiếc trực thăng trong cơn thịnh nộ...
Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để chào hỏi hồn tôi
Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam
Chào hỏi giùm những người cha của tôi, những ngôi chùa và những tượng Phật bằng đá,
Chào hỏi giùm những bà mẹ của tôi, những phụ nữ đang cong lưng trên ruộng lúa,
Trong lời nguyện cầu, trong ánh sáng, tôi thấy lại những người anh,
tôi về với tiếng lòng, với cội nguồn, với đất mẹ quê cha...
Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để chào hỏi hồn tôi
Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam (2 lần)

(Bản dịch của anh Đào Hùng - Pháp - trên diễn đàn của Silicon Band)

-----------

(*) Francis Ford Coppola là đạo diễn Mỹ thực hiện bộ phim kinh điển về chiến tranh Việt Nam Apocalypse Now (Ngày tận thế)

Most Adorable: Kiwi!

YouTube Video Awards ra đời nhằm vinh danh những người đã góp công giúp site này đi từ con số 0 trở thành dịch vụ cung cấp video được ưa chuộng nhất trên Internet hiện nay.

Giải YouTube Video Awards 2006:

Video được khâm phục nhất: Kiwi

Đoạn phim ngắn của Dony Permedi kể về một chú chim kiwi không có khả năng bay và đã dành cả đời mình cố gắng đạt được ước mơ bay cao.

... nếu không bay được theo nghĩa bình thường, ta sẽ có cách khác để bay ...



Thứ Ba, 15 tháng 5, 2007

Show me the meaning of being lonely - Backstreet Boys

Show me the meaning (of being lonely)

Artist (Band): Backstreet Boys




Verse 1
So many words for the broken heart,
its hard to see in a crimson love,
so hard to breath,
walk with me and maybe
nights of light so soon become
wild and free I can feel the sun
your every wish will be done they tell me

Chorous
Show me the meaning of being lonely
is this the feeling I need to walk with
tell me why I can’t be there where you are
there’s somethin' missin' in my heart


Verse 2
Life goes on as it never ends
eyes of stone observe the trends
they never say forever gaze, if only
guilty roads to an endless love
there’s no control are you with me now
your every wish will be done they tell me

Show me the meaning of being lonely
is this the feeling I need to walk with
tell me why I can’t be there where you are
there’s somethin' missin' in my heart

there's nowhere to run i have no place to go Surrender
my heart' body and soul how can it be you're asking me
to feel the things you never show
you are missing in my heart
tell me why i can not be there where you are

Show me the meaning of being lonely
is this the feeling I need to walk with
tell me why I can’t be there where you are
there’s somethin' missin' in my heart

Verse3
there’s no way to run I have no place to go
surrender my heart
body and soul
how could it be you're askin me to feel things you never show

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2007

Enxa ngồi trước gương - Lui Aragông




Enxa ngồi trước gương

Sáng tác: Lui Aragông

Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Một ngày dài ngồi bên tấm gương soi
Nàng chải miết mái tóc vàng rực rỡ
Bàn tay nàng như kiên trì dập lửa
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây

Một ngày dài ngồi bên tấm gương soi
Nàng chải miết mái tóc vàng rực rỡ
Như lơ đãng dạo khúc đàn êm ả
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Suốt ngày dài ngồi bên tấm gương soi

Nàng chải miết mái tóc vàng rực rỡ
Như cố tình nàng dày vò trí nhớ
Suốt ngày dài ngồi bên tấm gương soi
Khơi bùng lên hoa lửa mãi không thôi
Chẳng nói như ai khi soi gương rực rỡ

Như cố tình nàng dày vò trí nhớ
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Cuộc đời oái oăm như tấm gương soi
Chiếc lược phân chia ánh lửa vàng óng ả
Làm lóe sáng trong tôi bao trí nhớ

Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Như thứ năm cứ hàng tuần ngồi đó

Một ngày dài ngồi soi vào trí nhớ
Nàng thấy nhòa đi trong tấm gương soi

Các diễn viên bi kịch của ta đây
Và đấy là các diễn viên ưu tú

Và chẳng nêu tên mọi người đều rõ
Và rõ ý sâu xa đám lửa đêm dài

Và mái tóc vàng khi nàng đến ngồi soi
Và lẳng lặng chải ánh vàng rực lửa

(Phùng Văn Tửu dịch)

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2007

Babe - TakeThat

Babe - TakeThat







I come to your door to see you again,
But where you once stood was an old man instead
I asked where you'd be, he said "she's moved, on you see
All I have is a number you'd better ask her not me"
So I picked up the phone and dialed your number
Not sure to put it down or speak
Then I voice I once knew answered in a sweet voice
She said hello then paused before I began to speak

Babe I'm here again, I tell you I'm here again
Where have you been?
Babe, I'm back again, I tell you I'm back again
Where have you been?

You held your voice well, there were tears I could tell
But where were you now? Was you gonna tell me in time?
Just give me a town and I'll be straight down
Got so much to tell you about where I have been
As I walk down your road, can't wait to be near you
Can't keep the feeling in inside
As I stand at your door you answered in a sweet voice
You said hello then pause before I begin to speak

Babe I'm here again, I tell you I'm here again
Where have you been?
Babe, I'm back again, I tell you I'm back again
Where have you been?

Just as I looked away, I saw a face behind you
A little boy stood at your door
And as I looked again I saw his face was shining
He had my eyes, he had my smile

Babe I'm here again, I tell you I'm here again
Where have you been?
Babe, I'm back again, I tell you I'm back again

Nước Việt Nam ta nhỏ hay không nhỏ?




Nước Việt Nam ta nhỏ hay không nhỏ?

(Nguồn: Thanh Niên Online


Tác giả: Dương Trung Quốc
23:53:00, 26/03/2006

LTS: Chúng tôi xin lấy đầu đề bài báo trên đây của nhà sử học Dương Trung Quốc làm diễn đàn để bạn đọc tham gia phân tích, mổ xẻ tranh luận nhằm nhận chân giá trị của dân tộc và kiến nghị các giải pháp chấn hưng dân khí, góp phần thúc đẩy tiến trình phát triển của đất nước. Bài tham gia diễn đàn xin gửi về tòa soạn Báo Thanh Niên 248 Cống Quỳnh, Q.1, TP.HCM (ngoài bìa ghi: Bài tham gia diễn đàn “Nước Việt Nam ta nhỏ hay không nhỏ” hoặc địa chỉ e-mail: thanhhang@thanhniennews.com)

1. Thứ bảy tuần trước, tôi và nhiều người khác được gặp và nghe ông cựu thủ tướng danh tiếng của CHLB Đức Gerhart Schroeder tâm sự. Ông nói rằng đây là lần thứ ba ông sang Việt Nam. Hai lần trước với tư cách là người đứng đầu chính phủ, ông thực hiện sứ mệnh ngoại giao. Giờ thì ông sang với tư cách cố vấn cho một tập đoàn công nghệ truyền thông của Thụy Sĩ đã có 15 năm hoạt động tại Việt Nam. Lần này ông đến vì "tình yêu đối với Việt Nam". Ông cho biết tình yêu ấy nảy sinh trong thực tiễn hoạt động của một chính khách và từ ký ức một thời trai trẻ khi chịu tác động của sự kiện Việt Nam, biểu trưng cho một lịch sử giải phóng hào hùng và một nền văn hóa đặc sắc.

Tương tự như điều ông G.Schroeder nói, tôi cũng từng nghe một phó thị trưởng thành Venice (Italia) tự giới thiệu khi tiếp đón Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An: "Tôi thuộc thế hệ Việt Nam". Cũng một lời tương tự như vậy từ một nhà lãnh đạo Quốc hội châu Âu tại Bruxelles (Bỉ)... và rất nhiều người khác, kể cả nhiều người Mỹ mà tôi đã gặp...

2. Hãy đọc lại Đại cáo Bình Ngô của Nguyễn Trãi: "Xét như nước Đại Việt ta - Thật là một nước văn hiến - Bờ cõi sông núi đã chia - Phong tục Bắc Nam cũng khác - Trải Triệu, Đinh, Lý, Trần nối đời dựng nước - Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương - Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau - Mà hào kiệt đời nào cũng có". Nhà bác học Lê Quý Đôn khi viết về dân tộc của mình luôn nói tới niềm tự hào "Nước Nam ta nổi tiếng là văn hiến...", "văn vật điển chương rất đẹp, không kém gì Trung Quốc".

Ngô Thời Nhậm đi sứ phương Bắc, lúc trở về làm bài thơ Hoản nhĩ ngâm (Mỉm cười mà ngâm ngợi) thốt lên niềm tự hào "May mắn thay ! Chúng ta được sinh ra ở nước Nam... chớ bảo rằng ta kém văn minh...". Phan Thanh Giản đi sứ Tây kinh, tàu đến một cảng biển ngoại quốc, theo thông lệ phải giương quốc kỳ của sứ đoàn, Phan bèn lấy tấm lụa rồi dùng son mà viết 2 chữ lớn là "Đại Nam" treo lên mũi tàu mà biểu trưng niềm tự hào dân tộc nơi đất khách quê người...

Những chuyện như thế trong sử sách nhiều lắm. Không có niềm tự hào ấy chúng ta không tồn tại được, và chính sự phấn đấu để tồn tại và phát triển của dân tộc Việt Nam đã làm nên niềm tự hào đó.

3. Ngót trăm năm đô hộ của thực dân Pháp là một nỗi nhục lớn của dân tộc Việt Nam sau hơn một thiên niên kỷ tự chủ, hơn mười lần đánh thắng mọi thế lực ngoại xâm. Đến thế kỷ XIX, chỉ vài trăm tên lính đánh thuê đã hạ nổi thành Hà Nội có những người anh hùng như Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu cầm quân rồi phải tự vẫn cho khỏi thẹn với núi sông. Những bài học trên ghế học trò "Tổ tiên ta là người Gô-loa" mà thực dân nhồi sọ. Thảm cảnh của những người cu li Việt phải tha phương cầu thực ở những đồn điền hải ngoại và của những trai tráng người Việt sang làm bia đỡ đạn bên trời Âu trong hai cuộc đại chiến cũng như sự khốn cùng của nhân dân dưới ách áp bức của thực dân và phong kiến... đã dồn nén lòng tự ái dân tộc thành một sức mạnh phi thường khi có được ngọn cờ tụ nghĩa. Từ Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Nguyễn Thái Học... đến Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh đều thấm cái nỗi nhục mất nước để tạo nên sức vùng dậy của cả một dân tộc giành quyền làm chủ của mình.

Dân tộc ấy đã công khai tuyên bố quyền tự chủ của mình trên những nguyên lý phổ quát của nhân loại. Và dân tộc ấy đã tự chứng minh sức mạnh của mình bằng ba cuộc chiến tranh vệ quốc liên tiếp trong hơn 4 thập kỷ với biết bao nhiêu xương máu khi đã không còn con đường lựa chọn nào khác ngoài ý chí "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh".

4. Nhưng điều gì khiến cho công cuộc 20 năm Đổi mới được biểu dương như những thành tựu to lớn mà có người còn sánh với những chiến công của lịch sử giữ nước, mà cuối cùng chúng ta vẫn không tránh được nguy cơ tụt hậu? Ai cũng biết giữ được mức tăng GDP thuộc loại nhất nhì khu vực, đặc biệt là giữ được sự ổn định về an ninh là một cố gắng rất lớn. Nhưng mục tiêu thoát khỏi nguy cơ tụt hậu ngày càng xa vời. Phải tìm cho ra những lý do của sự tụt hậu mới mong thoát được nguy cơ tụt hậu.

Đương nhiên, chiến tranh luôn được viện dẫn làm lý do hàng đầu. Chiến tranh tàn phá của cải vật chất để lại những hậu quả rất nặng nề. Chiến tranh mang lại nhiều đau thương mất mát, kể cả những di chứng lâu dài cho con người... Những lý do ấy đều thấy được, cân đong đo đếm được và trên thực tế ta đã có nhiều thập kỷ khắc phục. Nhưng còn có một lý do mà không phải là khó thấy. Đó chính là nếp nghĩ và hành xử.

Vì sao đứng trước hiện tượng hàng vạn người phụ nữ phải rời quê hương đi làm dâu xứ người trong một hy vọng thoát khỏi cảnh nghèo và cả nạn bạo hành trong gia đình mà không ai nghĩ đến một giải pháp để ngăn chặn ngoài nỗi bức xúc được phản ánh trên báo chí và liệu những người có trách nhiệm với đất nước có ai cảm thấy đó là nỗi nhục để tìm cách chấm dứt. Mời được càng đông người nước ngoài đầu tư vào nước ta, vay được càng nhiều tiền của thiên hạ được coi là thước đo của sự tín nhiệm của thế giới đối với Việt Nam. Nó mang lại những nguồn lực cần thiết nhưng mấy ai quan tâm đến tỷ trọng lợi nhuận rơi vào túi ai mà vẫn được tính vào một phần thành tựu GDP của đất nước và ai sẽ phải gánh vác để trang trải những món nợ đáo hạn? Và những cuộc đình công, bãi công của thợ thuyền giờ đây có còn làm nên một phần của truyền thống giai cấp hay không? Những vụ bê bối, tham nhũng bạc triệu đô la gây nên sự ồn ào trên dư luận và sự bận bịu của các cơ quan điều tra và xét xử mà chưa làm nên sự xúc động đến mức chẳng có một ai từ chức vì sự xấu hổ về trách nhiệm của mình, v.v và v.v...

Cách hành xử và tâm thế của chúng ta dường như luôn mặc cảm Việt Nam giờ đây là nước nhỏ. Không ít những phát biểu của các quan chức luôn khiến ta nghĩ rằng Tổ quốc của mình giống như những địa phương mong được xếp vào diện nghèo hay vùng sâu vùng xa của thế giới để được hưởng những ưu tiên được trợ giúp, mà không thấy nỗi hèn nhục của một nước nghèo và tụt hậu.

Lại nhớ đến điều mà vị Đại tướng góp phần đánh thắng hai đế quốc to nhắc nhở: Có một thế hệ hàng ngày nhìn vết đạn của ngoại xâm trên thành Cửa Bắc để nuôi chí rửa sạch nỗi nhục mất nước. Bây giờ, nếu mỗi ngày, cùng với dự báo thời tiết chúng ta công bố thứ hạng về trình độ phát triển cùng những món tiền nợ nước ngoài để thấm được cái nỗi nhục tụt hậu, chúng ta mới chiến thắng nghèo hèn để vươn lên cho xứng đáng với dân tộc của mình...

5. Tôi đã gặp hai con người, hai nhà doanh nghiệp quyết định đặt tên cho những công trình và thương hiệu của mình bằng những quốc danh thời xa xưa. Một người đặt cho cái không gian tâm linh của một khu công viên văn hóa rất rộng lớn ở Bình Dương là "Đại Nam quốc tự". Còn một người là chủ một hãng bia mang tên "Đại Việt", cơ sở nộp ngân sách lớn nhất của tỉnh Thái Bình. Hỏi vì sao lại đặt tên như vậy, cả hai đều nhắc đến tâm thế của người xưa về niềm tự hào dân tộc, rằng chính vì niềm tự hào ấy mà ông cha ta đã để lại cho thế hệ chúng ta cả một cơ đồ, một giang sơn gấm vóc. Cả hai đều chất vấn tôi bằng một câu hỏi: "Vậy thì Việt Nam có phải là một nước nhỏ hay không?". Và cả hai đều cho rằng nếu tâm thế của ta nhỏ thì đáng là nước ta nhỏ, nếu chỉ bó mình trong những ước vọng chật hẹp thì mục tiêu thoát khỏi nguy cơ tụt hậu là vô vọng. Còn như tâm thế ta lớn thì dám làm cái lớn và sẽ làm cho nước ta lớn, như cha ông ta đã tư duy và hành xử.

Viết bài báo này, tôi cũng muốn bạn đọc cùng chia sẻ với cái câu hỏi sâu sắc: "Việt Nam là nước nhỏ hay không nhỏ?".

Dương Trung Quốc (Tháng 3.2006)


Thứ Tư, 2 tháng 5, 2007

Chuyện Chàng Cô Đơn

Chuyện Chàng Cô Đơn

Sáng tác: Hoàng Bách






1.
Bao nhiêu ngày qua, tình yêu sao còn xa hỡi người... uhm uhm uhm
Cô đơn mình ta, chờ mong một ngày kia em đến
Khắp nhân gian tiếng ca chan hòa, dù nghe chuyện tôi rất buồn
Hứa đi em sẽ không hững hờ, chuyện tình tôi...

ĐK:
Chuyện một chàng cô đơn mãi.. tìm cuộc tình xa xôi quá..
Để biển sóng cuốn trôi đi tháng năm tuổi xanh
Vì thật lòng anh chỉ có.. một chuyện tình chưa dám nói..
Nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ...

2.
Em ơi lặng nghe, mùa xuân đang về đây rất gần.. uhm uhm uhm
Xuân trong lòng ta, dịu dàng con tim lên tiếng
Khắp nhân gian tiếng ca chan hòa, dù nghe chuyện tôi rất buồn
Hứa đi em sẽ không hững hờ, chuyện tình tôi.....

ĐK:
Chuyện một chàng cô đơn mãi.. tìm cuộc tình xa xôi quá..
Để biển sóng cuốn trôi đi tháng năm tuổi xanh
Vì thật lòng anh chỉ có.. một chuyện tình chưa dám nói..
Nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ...


Này người yêu ơi ! Đêm cô đơn anh chỉ kêu tên người
Dù mai mưa nắnggg, dù ai phôi phai, tôi vẫn yêuuuuuuu !!!!!
.......... Yeah yeah ! ............

ĐK:
Chuyện một chàng cô đơn mãi.. tìm cuộc tình xa xôi quá..
Để biển sóng cuốn trôi đi tháng năm tuổi xanh
Vì thật lòng anh chỉ có.. một chuyện tình chưa dám nói..
Nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ...



ĐK:
Chuyện một chàng cô đơn mãi.. tìm cuộc tình xa xôi quá..
Để biển sóng cuốn trôi đi tháng năm tuổi xanh
Vì thật lòng anh chỉ có.. một chuyện tình chưa dám nói..
Nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ...

Nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ !
Nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ.. !

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2007

Gửi người con gái tôi yêu !




Gửi người con gái tôi yêu !


Có đôi khi trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau….

Anh cũng không mong chuyện tình chúng ta lại có 1 kết cục buồn như thế. Nhưng hẳn đã có 1 thi sĩ nào đó đã nói : Tình yêu đẹp là tình yêu vượt qua nhiều gian lao trắc trở. Và anh mong rằng chính tình yêu anh dành cho em sẽ giúp anh vượt qua tất cả để mãi chờ đợi và yêu em.


Em yêu của anh !
Anh yêu em không phải vì em là 1 cô gái ăn mặc đúng mốt, không phải vì vẻ đáng yêu của em cũng không phải vì vẻ lý sự trẻ con của em mà là vì Anh yêu em. Em yêu ! Em đừng hỏi vì sao anh yêu em ? Nếu em hỏi anh sẽ trả lời với em rằng Anh cũng không biết nữa. Đơn giản là anh yêu em. Vậy đó, tình yêu anh dành cho em đơn giản nhưng dịu dàng, nồng cháy nhưng không làm em bỏng rát, dữ dội nhưng dịu êm khi có em kề bên.

Em yêu !
Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là 1 người giàu có, cũng như không phải là 1 người luôn chân thật. Có đôi khi, anh sẽ dối em rằng Anh khỏe trong khi thực sự anh rất mệt, Công việc anh tốt trong khi mọi thứ đều xáo trộn, và thậm chí anh sẽ nói Anh không còn yêu em trong khi anh không thể đem lại hạnh phúc cho em. Em yêu ! Đừng giận anh tất cả những điều đó nhé, anh dối em vì anh không muốn thấy điều lo lắng hiện lên trong mắt em, không muốn những điều làm anh bận tâm lại làm em phải khổ sở. Em yêu ! Hãy để anh là cây tùng cây bách che chở cho em qua những ngày bão tố, hãy để anh làm bếp lửa sưởi ấm cho em trong những đêm lạnh giá, hãy để anh quan tâm và chia sẻ những khó khăn của em. Nhưng hãy để anh vùi chôn những mối lo của anh vào tận trong tâm khảm, và trong mắt anh khi đó, em sẽ thấy rằng Anh rất yêu em.

Em yêu !
Có những mối tình thoáng qua như giọt sương nhưng đọng lại cả 1 kiếp người. Em yêu của anh, anh biết những người xưa đã đến và đi qua cuộc đời em, để lại trong em những nỗi đau mất mát và cả những hạnh phúc giờ chỉ là kỉ niệm. Cũng như đã để lại trong anh. Anh không mong rằng anh là người đến trước với em, nhưng anh biết rằng Anh chính là 1 nửa thất lạc cuối cùng mà em cần tìm cho mình. Em yêu ! Ngay cả khi em lý sự rằng Em mới chính là 1 nửa anh phải đi tìm thì anh cũng mỉm cười và bảo rằng em đúng, vì có nghĩa lý gì đâu khi Anh yêu em và ai đúng ai sai điều đó không còn quan trọng.

Em yêu !
Anh yêu em nhiều như thế, nhưng đôi khi anh cũng thật vô tâm. Anh quên mất hôm nay em diện bộ đồ mới, quên mất rằng mái tóc em có gì lạ, quên cả việc em hờn dỗi nếu như anh không nhận ra. Nhưng anh không hề quên tình cảm anh dành cho em, em yêu ! Anh sẽ không quên ngày sinh của em, không quên ngày kỷ niệm của 2 đứa, không quên cả những gì mà em bắt anh phải nhớ, vì anh yêu em.
Nhưng nếu anh có quên, thì khi đó em hãy nhắc khéo anh em nhé. Không phải vì anh cố tình quên đâu, mà vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, vì mải lo cho cuộc sống vật chất mà anh đã quên chăm sóc cho tâm hồn của cả anh và em. Em yêu ! Hãy nhắc anh em nhé, vì cây tùng để làm gì khi không có ai trú, bếp lửa đề làm gì khi không có ai sưởi, và anh để làm gì khi không có em.


Em yêu !
Hẳn em đã biết anh yêu em nhiều như thế, nhưng anh biết điều đó vẫn chưa bằng tình yêu em dành cho anh. Vẫn chưa bằng nụ cười trên môi em khi anh đón em tan sở về nhà, vẫn chưa bằng cái liếc mắt của em khi ánh mắt anh dừng lại ở 1 người con gái xa lạ, vẫn chưa bằng 1 vòng tay ôm anh khi chỉ có hai chúng mình,.... và vẫn chưa bằng Tình yêu em đã dành cho anh.

Em yêu !
Nếu có thể, anh ước gì mỗi chữ trong thư này đều là Anh yêu em, nhưng như thế sẽ làm em buồn chán khi đọc thư anh và anh không muốn điều đó. Nhưng nếu một ngày nào đó em cảm thấy rằng hết yêu anh, thì em hãy nhớ Anh vẫn chờ đợi em, vẫn yêu em, và vẫn nhớ mãi tên em. Khi đó em chỉ việc ngoảnh đầu nhìn lại thôi em nhé, và em sẽ thấy tình yêu của anh.

HÌNH BÓNG QUÊ NHÀ




HÌNH BÓNG QUÊ NHÀ

Nhạc và lời: Thanh Sơn

Về tới đầu làng con chim sáo nhỏ hát vang rộn ràng
Qua nhịp cầu tre, qua mấy con đê thắm đượm tình quê
Bao năm qua cách trở đường xa xuôi ngược bôn ba
Ôi kỷ niệm yêu, mái tranh nghèo tỏa khói lam chiều

Còn nhớ nụ cười, câu ca mát rượi chứa chan lòng người
Đâu rồi ngày xưa, ai đón ai đưa nắng đượm chiều mưa
Quê hương ơi, ấm mãi đời tôi uống ngọt đôi môi
Thương quá là thương, tuổi thơ nào ngọt đắng vui buồn

À ơi, con nước lớn chảy xuôi
Đưa con thuyền chao nghiêng theo nhịp chèo bơi ai ngân nga câu hò
Hò ơi, gió đưa gió đẩy, về rẩy ăn còng
Về sông ăn cá, về sông ăn cá, về đồng ăn cua

Từ lúc vào đời, chân quen đất nẻ sớm trưa chiều hè
Ôi đẹp làm sao, đêm sáng trăng cao gõ nhịp chày mau
Nghe quê hương tiếng gọi mời thương những ngày tha phương
Trong cõi đời ta, giữ bên lòng hình bóng quê nhà