... hu28m, tù trưởng giàu mạnh, đầu đội khăn xếp, vai mang nải hoa ...

...

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2007

Lạc lối





(http://khuongha.vnaz.info/hpc.asp?action=vdt&mdn=90&chude_id=3)

Đây là một câu chuyện đã lưu lạc đâu đó trong ký ức của nhân gian. Chẳng rõ nó sẽ có độc giả hay không, nhưng một điều tôi biết chắc, là nó không hề có tác giả.

Phần tôi, tôi chỉ là người kể chuyện, và cố gắng vẽ lại - một cách thô thiển nhất - bóng của những đêm lạnh như băng này...

--------------------------------------------------------------

Riêng tặng SĐH

Phía đó là ánh đèn. Cô mừng đến điên người, thu hết chút tàn dư cuối cùng của hơi thở đã rã, bước tới. Bàn chân cô, đã nát bấy vì đá nhọn, gai sắc. Người cô, đã rách tươm những vết cào của bụi cây, những vệt bầm tím sau nhiều lần vấp ngã, với cơn đau dội ngược khi nhận ra sự nặng nề thừa thãi rườm rà của thân thể. Cô khát. Khát đến muốn nôn ra cái khát của mình. Mệt nhoài, kiệt lực, cô đưa tay gõ cửa căn nhà gỗ nằm trơ trọi trên khoảng đất trống lọt thỏm giữa khu rừng. Khung cửa sổ nhỏ của căn nhà mở ra trong mắt cô một thế giới của bình yên, tĩnh lặng. Trong ánh sáng vàng vọt dịu dàng của cây đèn dầu, bóng tối cũng trở nên ấm áp hơn. Một người đàn ông bước ra mở cửa.

Tôi bị lạc trong rừng đã nhiều ngày. Tôi lạnh, đói và khát. Xin ông cứu tôi.

Sao cô lại lạc vào đây ?

Tôi chạy trốn, không hiểu sao lại lạc vào khu rừng này.

Chạy trốn cái gì ?

Chạy trốn nỗi sợ hãi.

Sợ hãi điều gì ?

Sợ hãi nỗi sợ hãi của chính tôi.

Được rồi. Cô đợi ở đó, tôi sẽ mang đồ ăn thức uống đến cho cô.

Tôi lạnh quá. Ông có thể cho tôi vào nhà không ?

Không.

Tại sao ?

Vì căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

Người đàn ông mang đồ ăn thức uống ra, và nhóm một đống lửa phía ngoài căn nhà, ngay dưới bậu cửa sổ. Ăn xong, cô ngồi bó gối bên những thanh củi cháy bừng, nổ lép bép, nhìn vào nhà. Vắng tanh, im lìm. Ánh đèn hắt lên tường những bóng đen của từng thứ đồ vật ẩn hiện trong khoảng tranh tối tranh sáng. Người đàn ông đã đi đâu ? Sao bỏ cô ngồi một mình như thế này, giữa tiếng cú rúc, giữa tiếng sói tru, và những con đom đóm lập lòe thứ lửa mang từ xứ sở của những khát vọng phù du hư ảnh ? Người đàn ông đã đi đâu ? Hay có lẽ, ông chỉ là một bóng đen giữa đêm, được sinh ra từ chính sự đói khát đã chói lòa trong mắt cô – đôi mắt mà giờ đây, đã bị bóng đen của nỗi cô độc và cái lạnh vây kín, siết chặt, trước thứ ánh sáng áp đảo của lửa. Cô ngồi nhìn mãi, cho đến khi lửa tắt. Những thanh củi đỏ hồng thắp lên trong cô nỗi hoài vọng, rồi cũng tàn. Nỗi tàn tạ ngân dài, buốt ngực. Cô gục xuống, và thiếp đi…

Cô giãy giụa giữa một lớp không khí đặc sệt, sẫm màu, chuyển động liên tục và cọ xát lên da thịt, khiến cô bị bào mòn đi. Cô mỏng dần, mỏng dần, và kinh hoàng nhìn chính mình đang rã thành từng đám bụi, bay tứ tán. Mỗi một cơn gió mang theo hàng nghìn mũi kim găm vào cô buốt lạnh, và ánh nắng như thể đang nung chảy toàn thân. Đau đớn cực độ, cho đến khi cô nghe thấy mình thét lên khi đôi mắt cũng bị cuốn bay, vô vọng nhìn lại thân xác chúng từng trú ngụ chỉ còn là đám bụi mờ xa, cô choàng tỉnh. Luôn luôn như thế. Bằng một cơ chế phòng vệ bí ẩn và nguyên thủy nào đó của bản năng, cô luôn vấp ngã, luôn gãy vỡ, hoặc nổ tung, trong một thời khắc tất yếu, để giành lại sự tái sinh trong cơn bấn loạn ngắn ngủi và mơ hồ – đôi khi là giữa đêm khuya, đôi khi, là giữa ban ngày của hai con ngươi mở lớn. Cô choàng tỉnh.

Và nhận ra trời đã sáng. Cô tiếp tục tìm đường để ra khỏi khu rừng - một con đường mà chính cô cũng không biết là nó có thực sự tồn tại hay không. Chẳng có chút kiến thức gì về rừng và cách định hướng, cô mò mẫm mãi. Đến khi thấy sự giống nhau của những cảnh vật mà cô đi qua, thực ra, chỉ là sự lặp lại của thói quen bước theo những điều mình cho là dấu hiệu, cô mới biết mình chỉ quanh quẩn tại chỗ cả ngày trời. Thất vọng. Cơn đói khát quay trở lại, nhìn cô cười đắc thắng. Cô lả người đi vì mệt, và bất thần hụt chân vào một cái hố ngụy trang rất khéo bằng bụi cây. Chân cô bị kẹp trong cái bẫy, đau lịm người. Chẳng còn sức, cô chỉ có thể kêu cứu bằng những tiếng rên nhỏ, ngắn, hụt hơi. Người đàn ông bất chợt xuất hiện, lẳng lặng xuống tháo chân cô ra khỏi bẫy, rồi bỏ đi. Cô gắng hết sức hỏi vọng theo :

Sao ông không kéo tôi lên ? Tôi kiệt sức mất rồi.

Cô không quan sát nên tự mình sa xuống đó. Tôi không muốn cô chết, nhưng cô phải tự tìm cách thoát ra.

Và đi mất.

Cơn đau nhức nhối ở chân khiến cô tê dại cả người. Nhưng rồi bản năng sinh tồn kéo cô trỗi dậy, cố gắng tự cứu mình bằng cách dùng hai bàn tay bấu vào thành hố, khoét thành những khấc nho nhỏ, và leo lên. Cả thế kỷ có thể trôi qua khi con người ta dồn hết sức và tập trung đến điên cuồng vì sự sống còn . Khi ra khỏi hố, cô rũ xuống, đau đớn và rệu rã như thể từng lóng xương trong mình đã gãy vụn, rạc rời. Trời tối, cô lết về phía ánh đèn hắt ra từ căn nhà, lại gõ cửa, và cầu xin. Người đàn ông lại mang đồ ăn thức uống ra cho cô, nhóm một đống lửa. Nhưng lần này, ông ngồi đó với cô, lặng lẽ nhìn cô ăn uống cào cấu như một kẻ phàm phu, vô phép tắc.

Tôi lạnh quá. Sao ông không cho tôi vào nhà ? Hay có điều gì ông không muốn người khác nhìn thấy trong thế giới riêng của ông ?

Khu rừng này là của tôi. Cô đến đây tức là đã lạc vào thế giới riêng của tôi rồi.

Vậy hãy cho tôi vào nhà đi. Tôi lạnh lắm. Tôi hứa sẽ không chạm vào bất cứ thứ đồ vật gì của ông. Tôi chỉ xin một góc, một góc nhỏ thôi, vì ngoài này lạnh lắm.

Xin lỗi, căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

Nói xong, ông đứng dậy bỏ vào nhà. Còn cô, nằm lại đó, trơ trọi, đơn độc, không còn sức để thắc mắc, để kêu than, để buồn tủi. Cái lạnh chiếm hữu cô bằng từng hơi thở nguội dần, cạn dần.

Đêm đó, cô mơ thấy mình là một con chim cánh đập khắc khoải trên bãi tha ma vắng lặng hơi người. Những cơn gió nồng nặc tử khí. Và thế giới chỉ còn lại là những chiếc lông vũ tung tóe bay theo từng đợt gió quét ngang, tất cả rơi tự do như thuở còn là cát bụi. Cái chết là một sợi lông vũ không phải màu hồng. Cô mâu thuẫn giữa cảm giác hân hoan độc ác của loài kên kên khát máu và cảm giác đau thương sợ hãi cuối cùng còn sót lại của loài người. Một sự mâu thuẫn không hứa hẹn thỏa hiệp. Rồi tất cả nóng lên. Cô căng ra như một trái bom chứa tất cả những gì phi lý nhất, và bùng nổ !

Trời đã sáng rõ. Cô trở mình, nhưng dậy không nổi. Những khớp xương như bị trét hồ khô cứng lại, cô hình dung mỗi cử động nhỏ của mình cũng có thể làm cả thân thể này nứt rạn. Thế nên, cô nằm đó. Từng đốm nắng xuyên lổ đổ trên những tán lá cao vút, ăn xuống cả khuôn mặt cô. Khu rừng này rất nhiều cây cổ thụ, chúng to lớn đến nỗi những dây mây, dây rừng leo, bám, đan cài chằng chịt, chỉ như thứ hoa văn, họa tiết nhỏ, trang trí cho sự già nua cổ kính của những thân cây khổng lồ ấy. Những con mắt gỗ trên thân cây nhìn chòng chọc vào cô, khoáy sâu, kéo giật cô trở về thực tại. Bất chấp sự nhức nhối đang cháy âm ỉ trong người, cô vùng dậy, lại bắt đầu cuộc kiếm tìm. Cô lang thang hoài hủy đến khi phờ phạc, chỉ thấy mình vẫn loanh quanh trong phạm vi nhỏ gần căn nhà. Cô ngồi phịch xuống, tựa vào một tảng đá, mơ màng trong nỗi buồn bã đến nát nhừ. Những hạt nắng nhảy múa trên mình cô, khiến cô nghĩ ra một trò chơi. Cô nhặt những phiến lá to, bẻ vài nhánh gai và bắt đầu vẽ lên đó. Cô châm lỗ chỗ xuống phiến lá hình hài những khát vọng của mình. Khát vọng ấy, giờ đây, mang dáng dấp những bóng đen của nhiều thứ đồ vật không rõ hình hài trong căn nhà gỗ kia, bởi đó là nơi cô ao ước được dung chứa, được bảo bọc. Cô vẽ chúng bằng nỗi tuyệt vọng, bằng nước mắt cho thân phận mình, bằng máu khi những mũi gai vô tình đâm xuyên qua ngón tay, đau buốt. Và, lảo đảo sau một cơn choáng bất thần, cô rũ xuống, lịm đi.

Cô thấy mình là cây cỏ lau trắng ven đồi, lắt lay theo những ngọn gió ẻo lả và xơ xác theo từng đợt gió mạnh mẽ thốc ngược lên trời. Những hạt phấn của cô bay thật cao, thật cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên nền đất ẩm mềm mại, phủ trắng một vùng cây cối. Cô mơ thành kẻ tạo sinh của núi rừng. Cô muốn cô tràn ngập từ núi đồi đến bãi bờ sông suối. Và thế kỷ ngàn lau trắng phất phơ bay sẽ trôi như một vầng mây bạc huyền thoại giữa lịch sử loài người… Rồi hốt nhiên, cô rơi hẫng xuống một vực thẳm hun hút, và bị thiêu đốt bởi những ngọn lửa đen, lạnh đến ngạt thở. Thứ hàn khí ấy nung nấu cô cho đến khi cô chết từng cảm xúc, từng tế bào. Cơn tức thở đè nghiến cô xuống. Cô choàng dậy, và thấy mình đang nằm bên đống lửa ngoài cửa sổ, bên cạnh người đàn ông.

Cô thật ngốc. Đã đang là một kẻ đi lạc, sao còn tự khiến mình lạc lối trong chính mình. Mục đích của cô là tìm đường ra khỏi khu rừng này, chứ không phải tìm lối vào căn nhà này. Tôi biết cô cần gì, nên tôi cho cô, để giữ mạng cô. Nhưng cô, bản thân cô không biết gì, làm sao tìm được con đường sống cho chính mình ?

Cô cười. Cái cười mệt mỏi, nhẹ hẫng, yếu ớt.

Tôi bị sao thế này ?

Nhánh gai ấy có độc. Tự cô lại làm hại mình lần nữa, vì không biết quan sát. Mủ từ thứ cà độc dược này có thể hủy hoại cả cặp mắt của cô nếu vô tình để nó bắn vào. Thứ cây nào hoa trái càng sặc sỡ, càng nhiều độc tính.

Tôi lạnh. Ông có thể cho tôi vào nhà được không ?

Không.

Tại sao ?

Vì căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

Vậy chỗ của tôi là ở đây sao ? Giữa rừng rậm, giữa bóng đêm, giữa muôn nghìn mối đe dọa và nỗi bất an, giữa cái lạnh như gai nhọn thế này ?

Chỗ của cô, cô phải tự tìm ra. Điều đó ngoài khả năng, và, cũng chẳng phải việc của tôi.

Rồi ông đứng dậy vào nhà. Trước khi vào, ông còn nói với lại :

Cô nên cẩn thận và quan sát kỹ mọi thứ, đừng tự chuốc lấy tai họa vì sự xuẩn ngốc của mình. Khu rừng, bản thân nó vốn hiền hòa, với những ai hiểu biết nó.

Cô còn lại một mình, hoàn toàn đơn độc. Nỗi kiệt sức kéo dài quá lâu, khiến tai cô không muốn nghe, mắt không muốn nhìn, miệng không muốn nói. Cô nằm đó, câm nín, không còn sức để thở. Điều duy nhất còn cảm nhận được là nỗi tê dại, nhức nhối, lạnh buốt. Ngọn lửa chập chờn múa theo tiết tấu của cơn gió khuya, vi vu ai oán. Cơ thể cô lạnh dần, mắt nhòa đi, tay chân cứng lại. Và, cô nhắm mắt, thật im lìm, thật khẽ. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong suốt hành trình của mình, cô trải qua một giấc ngủ bình yên, không mộng mị âu lo, và vĩnh cửu.

Mặt trời lại tươi tỉnh đến nhảy múa trong khu rừng. Buổi sáng reo vui bằng tiếng gió rì rào, tiếng cành khô gãy lách tách vang vọng đâu đó, tiếng chim ríu rít rù rì, những đàn bướm tung tăng và lá khô bay lượn khắp nơi. Một ngày mới lại bắt đầu. Người đàn ông bước ra, nhìn thân xác cô gái đã tím tái bằng đôi mắt lạnh tanh, ráo hoảnh. Ông vuốt tóc cô.

Em, ta đã cô độc biết chừng nào. Em là kẻ xa lạ với căn nhà của ta, với thế giới của ta. Nhưng với riêng ta, sự hiện hữu của em, đã thắp lên một hy vọng nhỏ nhoi, rằng em sẽ khai mở một lối thoát trong khu rừng này. Bởi khu rừng, hay chính bản thân ta, chưa từng có đường để đến, làm sao có đường để đi ? Trong một khoảnh khắc xáo trộn nào đó của không gian, thời gian, em đã lạc tới đây, chính em còn không nhớ vì sao mình tới điểm chết, ta cách nào vẽ ra một đường sống ? Ở trong căn nhà kia, ta mất ngủ vì cái lạnh mà em đang phải chịu đựng. Nhưng, căn nhà đó, khi em còn thở, không có chỗ dành cho em. Em là một kẻ hoàn toàn xa lạ với thế giới bên trong nó. Ta đã rất muốn mang em vào, nhưng nếu thế, ta phải hủy diệt chính em. Phong tỏa đường vào, là một điều bất nhẫn, nhưng giết chết em để em thuộc về nó, lại càng sai lầm hơn. Ta đã mong em tìm thấy con đường của mình biết bao nhiêu, ngờ đâu, chính em lại tự hủy hoại mình.

Em, bây giờ, không còn xa lạ nữa. Ta sẽ đưa em vào căn nhà của ta, bởi, nó, chính là một nghĩa trang của những linh hồn lạc lối.

1 nhận xét: